“Virus là một vấn đề rất nhỏ so với các khó khăn mà nơi này đã từng đối mặt. Do đó nếu chúng ta nghĩ mãi về virus thì sẽ rất khó tiếp tục làm điều thiện. Virus là không chắc chắn, các vấn đề trước mắt, nhu cầu được giúp đỡ ở nơi đây thì chắc chắn. Chúng ta đừng nên vì việc ngăn chặn những vấn đề không chắc chắn, mà quên mất việc giải quyết những nhu cầu thiết yếu liên quan đến các bệnh nhân thường trú tại đây. Rất khó để phá hủy được trung tâm này. Bởi vì nơi đây nương tựa vào sức mạnh của việc thực hành thiện pháp. Nếu tôi không chấp nhận và cho là điều bất khả thi; thì việc đó sẽ chẳng dễ xảy ra, nhờ vào sức mạnh của tâm. Nhiều người hợp lực bảo vệ trung tâm này vì nó dành cho tất cả; rất nhiều người cũng đang được bảo vệ tại nơi đây. Nếu về khía cạnh khoa học, chắc chắn là nơi đây không an toàn. Ở đây không có nhiều người phương Tây, không có nhiều nhà khoa học, không có nhiều hiểu biết về khoa học; nhưng đây là nơi hành pháp thiện hay Dhamma, đó là lý do nhiều người tin vào sức mạnh của Dhamma và họ sẽ được an toàn nhờ vào sức mạnh đó. Họ cũng tin rằng nơi này có thể vượt qua được những đợt tấn công của virus.
Đây không phải là một bệnh viện bình thường, đây không phải là một ngôi làng bình thường. Bạn đừng nghĩ nơi đây là bệnh viện hay ngôi làng và bạn sẽ thấy sự khác biệt. Bây giờ chúng tôi đang cố gắng giải quyết vấn đề virus bằng tất cả phương pháp mà chúng tôi có thể. Đối với những người tin vào cách li thì họ nên làm điều đó nhưng đối với những người không tin vào cách li thì chắc chắn điều này sẽ không hiệu quả lắm. Tâm là quan trọng nhất. Đối với tôi, cách li chắc chắn không thể giải quyết vấn đề một cách hoàn hảo, nó thực sự hữu ích nhưng cũng mang nhiều khuyết điểm và tác dụng phụ. Nếu chúng tôi nhấn mạnh việc cách ly, đặc biệt là đối với người Myanmar ở đây, họ không thể hiểu được việc cách ly nên họ sợ sẽ bị người khác lây bệnh khi tham gia cách ly. Nếu chúng ta cưỡng ép cách ly, các vấn đề trong tâm họ sẽ trở nên nghiêm trọng. Ngay cả y học cũng rất xa lạ đối với hầu hết người dân Myanmar. Họ không muốn uống thuốc, họ không muốn phẫu thuật vì họ sợ. Họ không biết về y học, họ không biết về phẫu thuật. Chúng ta không thể giải quyết vấn đề này bằng sự cưỡng ép. Nếu chúng ta cưỡng ép thì tình hình sẽ trầm trọng hơn, không phải vì việc phẫu thuật mà vì tâm của họ. Nếu tâm không trong tình trạng tốt thì phẫu thuật không thể thành công. Có rất nhiều vấn đề như thế này ở Myanmar, nhưng nếu bạn không hiểu được suy nghĩ tự nhiên của người dân ở đây, bạn không thể thành công khi giúp đỡ họ.
Tôi không từ chối cách li nhưng cần thời gian. Khi đến thời điểm thích hợp chúng ta sẽ thực hiện cách li nghiêm túc. Tôi muốn nói không cần phải nghiêm trọng hóa vấn đề như thế. Bởi vì hầu hết mọi người đều an toàn trước virus, chúng ta có thể nói chuyện thoải mái. Các tình nguyện viên quốc tế có vẻ quan tâm đến việc này nhiều hơn. Tôi cũng giải thích cho các thiền sinh Myanmar. Nếu các bạn đồng tình thì ổn cả thôi; về phía chúng tôi thì không vấn đề vì chúng tôi tin vào thiện pháp. Tất cả chúng ta đều đang làm thiện pháp, không điều gì tồi tệ hơn có thể xảy ra. Nhìn vào con người bạn sẽ thấy khuyết điểm nhưng nếu bạn nhìn vào hành động thiện của người đó thì không có. Đây là điều tốt nhất chúng ta có thể làm bây giờ. Những gì chúng ta đang làm ở đây là phòng vệ để không xảy ra những điều nghiêm trọng. Những tình nguyện viên cũ, bạn có thể tiếp tục chăm sóc bệnh nhân. Đối với những tình nguyện viên mới, bạn không nên tiếp cận với bệnh nhân lúc này và có thể tham gia sau.”