Câu hỏi: Làm thế nào để áp dụng chánh kiến khi mà tham, sân, si và ngã mạn đang nổi lên?
Thông thường thì chúng ta sử dụng Sự Thật Ngụy Tạo với sự dính mắc. Chính vì vậy, bản thân lời dạy của tôi cũng là một Sự Thật Ngụy Tạo, nhưng nó không có sự dính mắc ở trong đó. Một cách truyền thống, chúng ta luôn sử dụng Sự Thật Ngụy Tạo với sự dính mắc. Các bạn cần lắng nghe cái lời dạy của tôi, bởi vì có năng lực của sự xả ly trong cái Sự Thật Ngụy Tạo mà tôi nói ra. Bạn không nên chấp nhận sự dính mắc.
Điều mà bạn cần làm là thay đổi nguyên nhân chứ không giải quyết vấn đề. Thông thường chúng ta chỉ cố gắng thay đổi kết quả mà thôi. Điều mà chúng ta cần làm là ngừng lại thân, khẩu, ý nghiệp. Tham, sân, si hay dính mắc sinh khởi là bởi có sự chú ý quá mức đến các Sự Thật Ngụy Tạo. Tâm của chúng ta cũng là một sSự Thật Ngụy Tạo, cơ thể của chúng ta, cuộc sống của chúng ta cũng là Sự Thật Ngụy Tạo. Chúng ta thường có thói quen chú ý đến Sự Thật Ngụy Tạo. Có nghĩa là chúng ta đang sử dụng cái Sự Thật Ngụy Tạo cùng với sự dính mắc. Chẳng hạn như chúng ta thường chăm sóc thân và tâm của chúng ta, và để làm cái điều ấy, chúng ta sử dụng tâm; trong khi tâm cũng là Sự Thật Ngụy Tạo. Thân và tâm đều là Sự Thật Ngụy Tạo. Có nghĩa là chúng ta sử dụng Sự Thật Ngụy Tạo để chú ý đến Sự Thật Ngụy Tạo. Đó là lý do mà có sự dính mắc. Điều mà chúng ta phải làm là sử dụng cái Sự Thật Ngụy Tạo trong tâm của chúng ta để mà nhớ cái chân lý rằng: không chấp thủ, chỉ sử dụng mà thôi, chỉ kinh nghiệm mà thôi, chỉ làm mà thôi, chỉ biết mà thôi. Có nghĩa rằng chúng ta sử dụng Sự Thật Ngụy Tạo chỉ sử dụng thôi mà không tạo nên sự chú ý quá mức đến cái Sự Thật Ngụy Tạo.
Sự Thật Ngụy Tạo chỉ nên ở cái phía của chủ thể chứ không phải ở phía khách thể và cũng không ở cả hai bên. Không phải ở chủ thể, cũng không phải ở khách thể vì cả hai thái cực đó đều là Sự Thật Ngụy Tạo. Và chúng ta sử dụng Sự Thật Ngụy Tạo như vậy bằng cách suy nghĩ về Sự Thật Ngụy Tạo. Nếu như không sử dụng Sự Thật Ngụy Tạo theo cách đúng đắn, tức là chỉ sử dụng mà thôi, có nghĩa là chú ý đến cái sự thật chỉ để sử dụng mà thôi, chỉ kinh nghiệm thôi, có nghĩa là bất cứ điều gì xảy ra đối với thân và tâm chúng ta cần phải nhớ rằng nó chỉ là kinh nghiệm thôi, chứ không phải chú ý đến cái Sự Thật Ngụy Tạo hay cái hành động hay cái gì đang xảy ra ở trong thân tôi, trong tâm tôi.
Chúng ta luôn luôn nghĩ về tương lai. Tương lai cũng là một Sự Thật Ngụy Tạo, tâm cũng là một Sự Thật Ngụy Tạo. Chính vì vậy, chúng ta đang sử dụng Sự Thật Ngụy Tạo với sự dính mắc. Đó là lý do chúng ta phải từ bỏ tất cả các ý nghiệp và chỉ hãy để ý đến các lời dạy của tôi. Ngay cả Đức Phật và lời dạy của Ngài cũng là Sự Thật Ngụy Tạo. Nhưng bây giờ chúng ta đang học về Đức Phật và giáo lý của Ngài một cách gián tiếp. Không còn có Đức Phật nữa để bạn có thể hỏi xem cái hiểu biết của bạn có đúng hay không. Chính vì vậy, tôi đang cố gắng giải quyết vấn đề đó. Nếu bạn nghe lời dạy của tôi thì bạn có thể hỏi xem cái hiểu biết của bạn có đúng hay không. Và chỉ bằng cách ấy bạn mới hiểu được những điều mà Đức Phật đã dạy cùng với giáo lý của Người. Tôi có thể thành công trong việc từ bỏ việc chú trọng các hành động của mình và thân mình. Tôi có thể xả ly các hành động của mình. Đó là lý do vì sao tôi có thể đại diện cho Đức Phật và các hành động của Ngài. Cũng như vậy, bạn cần phải cố gắng. Hãy cố gắng như thế. Bằng cách ấy, các bạn có thể đại diện cho Đức Phật và các hành động của bạn đại diện cho Ngài.