Câu hỏi: Con có một người bà con có một ý kiến như thế này: “Chừng nào cô ấy còn có các hành động thiện và bất thiện thì cô ấy vẫn còn phải đi trong vòng luân hồi vì vậy cô ấy không muốn làm gì nữa cả. Vậy Ngài có thể đưa ra một lời khuyên thế nào cho cô ấy để cô ấy thay đổi cái tri kiến của mình về việc đó.
Đó cũng là chú trọng quá mức đến Sự Thật Ngụy Tạo được tồn tại và không tồn tại, làm và không làm, biết và không biết. Đó là chú trọng quá mức đến Sự Thật Ngụy Tạo. Nếu chúng ta không thể sử dụng cái Sự Thật Ngụy Tạo một cách đúng đắn nghĩa là chỉ sử dụng mà thôi thì điều đó không bao giờ có sự chấm dứt cả. Nếu bạn không thể chấp nhận cái ý tưởng đó thì bạn sẽ chấp thủ vào cái ý tưởng đó, luôn luôn và bây giờ như thế, quá khứ cũng như thế và tương lai cũng như thế. Đó không phải là tự do. Đó không phải là cách hiểu đúng đắn. Nếu bạn đang đi trên con đường sai thì những gì bạn làm đều uổng phí. Chính vì vậy điều mà chúng ta cần làm là cần phải biết sử dụng chánh kiến và từ bỏ những tà kiến.
Câu hỏi: Như vậy bất cứ điều gì xảy ra chỉ cần nhìn nhận rằng đó là Sự Thật Ngụy Tạo, là kinh nghiệm đúng không ạ?
Đúng vậy và không chấp thủ rằng đó là thực. Bất cứ cái gì chúng ta làm đừng cho rằng đó là thực, chỉ là việc làm thôi.
Câu hỏi: Cái từ Sự Thật Ngụy Tạo của Ngài sử dụng giống như là từ Pannati hay là khái niệm ở trong kinh có phải vậy không?
Bất cứ những gì chúng ta làm thì đều là nhân và quả, hay khái niệm thì cũng như vậy.