Cần thiết phải buông bỏ thói quen dính mắc của tâm vào thời gian, nơi chốn, kinh nghiệm, phương pháp. Điều chúng ta thực sự phải làm khi làm việc thiện đó là tự do khỏi sự dính mắc. Có nghĩa là mục tiêu của việc làm việc thiện phải là tự do khỏi sự dính mắc. Làm việc thiện (bố thí, trì giới, tham thiền) là một loại công việc không thông thường và vì thế, nó thách thức và phá vỡ truyền thống và các tập quán. Chúng ta phải làm việc thiện theo cách đúng đắn. Không dính mắc cũng không chối bỏ. Chỉ làm mà thôi, chỉ kinh nghiệm mà thôi, chỉ áp dụng mà thôi. Chúng ta phải làm việc thiện theo cách đúng đắn để mà đạt đến điểm mấu chốt là không dính mắc mà cũng không chối bỏ, chỉ làm mà thôi.
Chúng ta có thói quen làm việc thiện với mong muốn trở thành cái gì đó (như chúng ta chú trọng vào việc diễn ra cái gì đó hay không. Một số người làm việc thiện với mong muốn cắt bỏ luân hồi samsara thì coi quá trình cắt bỏ luân hồi là thực tại). Thường thì chúng ta có những khả năng ngụy tạo. Ví dụ:
- Chúng ta có thể làm việc thiện bằng việc cố gắng che phủ lòng tham mà không buông bỏ nó.
- Chúng ta có khả năng rải tâm từ (metta) đến tất cả bằng việc che giấu sự sân hận mà không buông bỏ nó.
- Chúng ta cũng kiên nhẫn mà không buông bỏ sự sân hận.
Cũng như thế với “khả năng hiểu Pháp”, có nghĩa là chúng ta có khả năng hiểu mà không thể buông bỏ vô minh một cách toàn diện. Tất cả những điều này chỉ là khả năng ngụy tạo.
Chúng ta có thể buông bỏ cái gì đó với mục đích nào đó mà không có khả năng buông bỏ sự dính mắc của tâm. Đầu tiên, chúng ta cố gắng buông bỏ và rồi lại dính mắc lại. Loại buông bỏ đó là cách buông bỏ theo truyền thống và thói quen mà không có khả năng buông bỏ sự dính mắc của tâm. Do vậy tất cả việc làm của chúng ta như là bố thí, giữ giới hay hành thiền cũng chỉ là đang ngụy tạo, nó không phải là thực sự.