Dám làm các bất thiện pháp khiến chúng ta không có can đảm trong việc buông bỏ các bất thiện pháp.
Bất thiện pháp, là làm việc không nên làm. Và làm việc muốn làm là đang làm với tham muốn. Làm việc mà đặt trọng tâm vào mong muốn là đang đặt trọng tâm vào ý niệm về cái ngã (atta). Kết quả là, chúng ta sẽ nói như mong muốn của mình mà không chú trọng xem nó có lợi ích hay không, có nên nói hay không. Liên quan đến việc phát biểu và nói chuyện, người ta có xu hướng tập trung vào hành động phát biểu hoặc nói chuyện. Mà không suy xét khi nào thì nói, và tiếp cận như thế nào, cũng như không suy xét về thời gian, nơi chốn và tình huống cụ thể. Về mặt bản chất, người ta có xu hướng nói bất cứ điều gì họ có thể nói và muốn nói. Khi nói như vậy, chúng ta sẽ không đủ can đảm để nói điều cần được nói. Nếu nói bất cứ điều gì với tham muốn, tức là chúng ta đặt trọng tâm vào tham muốn và vào bản thân mình, chúng ta coi ai đó hay cái gì đó là thực tại.
Làm bất cứ điều gì chúng ta có thể làm là sức mạnh tạo nghiệp (karma) (có nghĩa là sử dụng khả năng mà chúng ta có). Nói cách khác, chúng ta đang dừng lại với các hành động tạo nghiệp (karma). Liên quan đến các hoạt động tâm trí, chúng ta thường hài lòng với bất cứ điều gì chúng ta muốn hài lòng, chúng ta thường hoài nghi bất cứ điều gì chúng ta muốn hoài nghi, chúng ta thường nghĩ bất cứ điều gì chúng ta muốn nghĩ. Những ví dụ này cho thấy tâm luôn hành động theo cách truyền thống, chú trọng vào ai đó như là tôi, bạn, hay cái gì đó.
Hành động như vậy là làm với tham, sân, si. Vì vậy, cần có sự can đảm để tránh xa những việc làm đó.
Tất cả mọi chúng sinh, bao gồm con người và các loài vật có thói quen làm mọi thứ với dính mắc và tham muốn. Ví như người nghệ sỹ biểu diễn, đặt toàn bộ giá trị của họ vào tác phẩm nghệ thuật. Tác giả diễn thuyết dính mắc vào các bài nói. Tương tự, vận động viên thể thao tham gia vào các cuộc thi đấu vì đó là sở thích của họ.
Cũng như thế, hành động bố thí, cúng dường (dana) và giữ giới xuất phát từ sự tham muốn. Chúng ta làm mọi thứ với tham muốn, chú ý vào cái gì đó, ai đó, vào thời gian, vào nơi chốn. Chúng ta làm bất cứ cái gì chúng ta có thể làm và bất cứ cái gì chúng ta mong muốn làm, với sự dính mắc. Vì vậy, tất cả các hành động của chúng ta đều dựa trên tham, sân, si.
Làm với tham, sân, si sẽ càng làm tăng tham, sân, si.
Theo đuổi tham muốn thì càng thêm tham muốn.
Nếu chúng ta làm điều chúng ta muốn làm, mong muốn của chúng ta càng mạnh mẽ. Chúng ta càng làm với tham muốn, tham muốn càng mạnh. Tránh làm các bất thiện pháp là cố gắng chống lại hành động làm bất cứ điều gì chúng ta muốn và bất cứ điều gì chúng ta có thể làm với sự dính mắc. Không cần phải xét đến sự tham muốn và khả năng, mà cần chú ý đến liệu việc đó có nên làm hay không.
Trích đoạn sách lưu hành nội bộ Thế nào là làm thiện pháp đúng đắn – Thiền sư Ottamathara