Chúng ta phải làm việc thiện để có thể có đủ nghiệp cao thượng.
Theo thói quen, chúng ta làm việc thiện với tâm chú trọng vào các sự thật ngụy tạo như cái gì, khi nào, ở đâu, ai, thế nào, với những hạn chế và giới hạn và thái độ vô thức về việc trở thành cái gì đó hoặc mọi thứ mà chúng ta thèm muốn hay không đối diện với thứ chúng ta không mong muốn.
Chúng ta phải thực sự làm việc thiện như thế nào: làm việc thiện theo cách đúng đắn bằng việc chỉ làm một cách bền bỉ. Làm càng nhiều càng tốt và bạn sẽ có sức mạnh lớn hơn để tiếp tục làm. (Ví dụ, nếu bạn làm một cách tạm thời, sẽ có sức mạnh tạm thời. Nếu làm với ít sự xả ly, có sức mạnh của việc xả ly ít. Nếu làm với sự xả ly nhiều, có sức mạnh của sự xả ly nhiều. Nếu có thể từ bỏ đến khi không còn gì có thể từ bỏ, bạn sẽ có sức mạnh của sự xả ly hoàn toàn).
Làm với sự xả ly nhằm tạo ra sức mạnh tối cao của sự xả ly.
Sức mạnh xả ly càng lớn,
Sự dính mắc vào các sự thật ngụy tạo hay dán nhãn càng ít.
Và bạn sẽ có thể từ bỏ sự chú trọng vào các sự thật ngụy tạo hay dán nhãn. Bạn có thể từ bỏ thói quen truyền thống các hành động của tâm.
Theo thói quen, chúng ta sử dụng tâm với sự dính mắc vào các sự thật ngụy tạo hay dán nhãn. Chúng ta sẽ không thể từ bỏ sự dính mắc vào các sự thật ngụy tạo trừ phi chúng ta có sức mạnh của việc làm việc thiện. Chúng ta sẽ không thể dừng lại hay kiểm soát tâm của chúng ta và các hành động của tâm.
Chỉ khi chúng ta cố gắng làm các việc thiện cho Phật, Pháp, Tăng thì chúng ta có thể từ bỏ thói quen hành động của tâm. Chúng ta sẽ có thể kiểm soát được tâm.